Mẹ của Tú Anh bỏ rơi cô ấy khi cô ấy 13 tuổi phát hiện ra mình bị ung thư.
Khi biết mình đang mang thai, Tú Anh từ chối điều trị và giật sự sống mỗi ngày với hy vọng rằng con mình sẽ chào đời khỏe mạnh.
Chúng tôi đã đến nhà của mẹ con em Hồ Thị Tú Anh, 20 tuổi, sống ở thôn Nghĩa Bắc, xã Quỳnh Nghĩa, Quỳnh Lưu, Nghệ An, sau khi đi dọc theo cánh đồng muối và qua từng con ngõ xung quanh, sau nhiều cuộc hỏi thăm. Ngoài sân, có tiếng trẻ khóc và tiếng ru à ơi của người mẹ.
Tú Anh gượng dậy, dựa người vào tường, hướng khuôn mặt mệt mỏi về phía con gái rồi thở dài bất lực khi thấy con gái khóc nhưng không còn sức để bồng.
Chỉ vài ba bước chân là khoảng cách giữa em và chiếc võng nơi con gái nằm, nhưng sao với em bây giờ nó xa cách và khó khăn đến thế. Không còn sức nữa, em muốn ôm con, dỗ dành, chơi đùa với con.
Năm 13 tuổi, Tú Anh phát hiện ra một khối u trông giống như quả trứng gà ở phía sau lưng. Khi bà Châu đưa con đi khám, kết quả như sét đánh ngang tai: Tú Anh mắc bệnh ung thư phần mềm. Thay vì nghỉ học, Tú Anh đã rong ruổi khắp các bệnh viện để “chiến đấu” với bệnh tật và giật sự sống.
Tú Anh không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng cô ấy rất thông minh và hiểu chuyện. Khi phát hiện ra mình bị bệnh, Tú Anh khóc lóc và nắm lấy tay tôi cầu xin: “Mẹ đừng bỏ con mẹ nhé.” Tôi đưa con tôi đến Hà Nội để điều trị.
Trong một cuộc trò chuyện với một số người bạn, Tú Anh cho biết: “Hai năm trước, qua một số người bạn, tôi gặp và quen biết anh Trương Văn L., 22 tuổi, người sống ở làng bên.” Khi hai người trở nên thân thiết với nhau, họ phát triển tình cảm với nhau.
Tôi đã can ngăn các cháu giữ khoảng cách với nhau vì sức khỏe của chúng rất yếu và sợ chúng vượt quá giới hạn sẽ để lại hậu quả khó lường. Tuy nhiên, bà Châu nói rằng điều khiến cô lo lắng nhất là con gái cô đã mang thai, khi phát hiện ra rằng cái thai đã ba tháng tuổi.
Bác sĩ cho biết sức khỏe của Tú Anh rất kém và bệnh hiểm nghèo của cô ấy đã di căn và việc mang thai là mối nguy hiểm đối với cả mẹ lẫn con. Trong nhiều lần, bà Châu khuyên con nên để đứa bé ở lại để tiếp tục điều trị. Tuy nhiên, Tú Anh vẫn quyết định giữ lại đứa bé bất kể chi phí nào.
Tôi muốn có con. Tôi hy vọng rằng con cái của tôi sẽ đóng vai trò là người dựa cho mẹ sau này. Mẹ đã trải qua nhiều khó khăn vì em. Em là chỗ dựa duy nhất của mẹ. Mẹ sẽ rất cô đơn nếu em qua đời. Tú Anh nói rằng đây là điều duy nhất mà cô có thể làm cho mẹ.
Tú Anh đã từ chối các phương pháp điều trị kể từ khi biết mình mang thai vì cô muốn con mình được chào đời khỏe mạnh. Tú Anh chỉ cắn răng để chịu đựng cơn đau trong 5 tháng đầu, không uống thuốc giảm đau.
Đến tháng thứ sáu, bác sĩ phát hiện ra rằng bệnh đã di căn và có một khối u ở thận. Tú Anh được chuyển vào bệnh viện tuyến tỉnh để theo dõi do cơn đau liên tục và sức khỏe suy giảm.
Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật nuôi thai nhi trong lồng kính khi thai nhi 29 tuần tuổi, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho cả mẹ và con. Tuy nhiên, Tú Anh sợ con sinh non có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy, vì vậy cô ấy xin được giữ con trong bụng thêm một ngày nữa nếu cô ấy còn cứng cáp.
Con mới chấp nhận phẫu thuật khi sức chịu đựng của nó không còn nữa vào ngày thứ 273 (9 tháng 3 ngày). Bác sĩ nói với tôi rằng tôi nên chuẩn bị tinh thần vì có 80% rủi ro trước khi mổ. Khi bác sĩ nói rằng khối u ở thận đã quá lớn và sợ vỡ, tôi chết lặng.
Khối u ở thận của Tú Anh bị vỡ khi sinh con được 18 ngày. Bác sĩ yêu cầu phẫu thuật ngay lập tức, nhưng anh ấy cũng khuyến khích gia đình chuẩn bị tinh thần vì họ không còn hy vọng. Tú Anh được trả về cho gia đình một tuần sau phẫu thuật để chuẩn bị hậu sự vì cô ấy không còn khả năng cứu chữa. Tuy nhiên, khi phép màu một lần nữa xảy ra, Tú Anh dần tỉnh lại và khỏe lại.
Bé Nhi đã chào đời trong một điều kiện đặc biệt và không được cung cấp sữa mẹ, nhưng nó vẫn rất ngoan và cứng cáp. 5 tháng tuổi, bé nặng 6 kg và thường ngủ khi ăn. Tú Anh vẫn ngồi bên cạnh chuyện trò và dỗ dành con mình hàng ngày mặc dù cô ấy không thể bồng con thường xuyên do sức khỏe kém. Tú Anh và hai mẹ con của cô ấy hoàn toàn phụ thuộc vào người mẹ già của họ.
Bác sĩ cho Tú Anh biết rằng buồng trứng của cô ấy có khối u và khuyên cô ấy nên nhập viện để theo dõi và điều trị. Tú Anh từ chối nhập viện và dành tiền để mua sữa cho con vì cô ấy có người mẹ già yếu và nợ nần lớn.
Tú Anh bày tỏ lòng biết ơn khi hỏi bố của con gái mình. Bạn trai Tú Anh đã quan tâm và chăm sóc cô ấy suốt thời gian mang thai. Trong khi con chào đời, hai người đã đăng ký kết hôn để khai sinh con.
Em đã nợ mẹ cả cuộc đời của mình. Mặc dù tôi không có máu mủ, nhưng mẹ đã chăm sóc tôi tốt hơn bất kỳ đứa con nào khác. Vì vậy, em lại trở thành gánh nặng cho mẹ và chưa bao giờ trả lời. Chỉ hy vọng rằng con trai lớn của tôi sẽ ở bên cạnh mẹ khi tôi già đi.
Em không sợ đau khổ hay đau đớn, chỉ sợ chết. Em không thể nhắm mắt được khi nhìn thấy con thơ của mẹ già thế này. Tú Anh khẩn cầu: “Mong mọi người rủ lòng thương cứu giúp, cho em cơ hội tiếp tục điều trị để được sống bên con một thời gian nữa.”
TH